Những mảnh ký ức này giống như những chiếc lá rụng, trôi dạt vô định trong Cửu Cửu Tán Hồn hồ lô. Chúng mang theo một cảm giác tang thương chôn vùi theo năm tháng, như thể là tiếng gọi từ thời xa xưa vọng lại.
Trong lòng Dương Lăng khẽ động, lập tức thử đọc những ký ức này. Nhưng hắn phát hiện chúng giống như những hạt cát trượt khỏi kẽ tay, chỉ có thể bắt được một số hình ảnh mơ hồ và những âm thanh đứt quãng.
Trong số những ký ức hỗn loạn này, có một cảnh tượng đặc biệt rõ ràng.
Chủ nhân của ký ức mặc đạo bào màu đỏ tươi, tóc dài xõa vai, người này đang ngồi xếp bằng trong một đạo cung bảo điện tràn ngập tiên khí.
Xung quanh có những luồng tiên khí bao quanh, trong làn sương mù ngũ sắc có đủ loại đồ vật, tất cả đều là những thiên tài địa bảo ngũ quang thập sắc, tỏa ra bảo quang.