Dương Lăng mỉm cười, vẫy tay tỏ ý không để bụng: "Không sao, đạo hữu có việc gấp, ta cũng có thể hiểu được.”
“Chỉ cần luôn ghi nhớ, đường thì có muôn vàn, an toàn là trên hết. Bay không đúng quy cách, người thân rơi lệ hai hàng... Được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi."
"Cảm ơn đạo hữu đã chỉ bảo!" Đạo nhân áo xám cảm kích gật đầu, một lần nữa chắp tay cảm ơn Dương Lăng, sau đó cưỡi hạc tiên vội vã bay về hướng cũ, rất nhanh đã biến mất trong tầng mây.
Dương Lăng không vì sự việc nhỏ này mà dừng lại quá lâu, hắn lại ngưng tụ ra một đám mây lành, tiếp tục lên đường đến Tây Côn Luân.
Nhưng nửa canh giờ sau, hắn lại có thể lại nhìn thấy bóng dáng của đạo nhân áo xám kia.