Bởi vậy càng khiến cho Lục Chi có vài phần cảm giác thương hải tang điền.
- Ôi... Còn được.
Lúc này, trong lòng nàng hình như có ngàn lời vạn lời, cuối cùng lại chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.
- Ồ, không biết Trần Bình đạo hữu thế nào? Năm đó Phường thị đại loạn, ta chỉ có thể vội vàng chạy thoát thân, không biết tung tích của những người khác...
Phương Tịch lộ vẻ tiếc nuối.