Nàng nhìn Phương Tịch vẫn giống như thiếu niên, vẻ mặt hoang mang, hình như trở lại quá khứ.
Một lát sau, nàng mới thì thầm nói:
- Nhất Tịch... Ta không nỡ bỏ nàng lại một mình... Bên ngoài có quá nhiều người xấu... Nàng quá đơn thuần... Đạo hữu là một người đáng để gửi gắm... Vẫn mong, vẫn mong...
- Mẫu thân!
Vi Nhất Tịch vội vàng tới gần, trên gương mặt đầy nước mắt.