Nữ kiếm tiên này có vóc dáng rất cao, không ngờ còn cao hơn hắn một cái đầu. Nàng mặc một bộ trang phục kiếm sĩ trắng như tuyết, có vẻ như không dính một hạt bụi, ngũ quan không mấy tuyệt mỹ nhưng phối hợp với nhau lại cho người ta một cảm giác thoải mái.
Đặc biệt đôi mắt to ngập nước, tinh thuần giống như thủy tinh, hoàn toàn không có tạp chất, làm cho Phương Tịch không khỏi liên tưởng đến con nai con mới ra sinh.
Lúc này, trên mặt nàng lại lộ vẻ mờ mịt.
“Đây không phải người đã trải qua hồng trần tang thương luyện tâm, mà thật sự giống như một tờ giấy trắng vậy, nhưng khí tức lại hết sức khủng khiếp, Đạo Quân bốn bước, Chân Tiên, Ngọc Đài, Tọa Vong, Trảm Đạo... Ít nhất cũng phải là Ngọc Đài trở lên!”
Phương Tịch quan sát một lúc, trong lòng lại kết luận.