Độc Cô Phương chậm rãi ngừng bút, lúc này Lục tiểu thư ở bên cạnh tự nhiên tiếp nhận bút vẽ, thần thái dịu dàng không gì sánh được, so với lúc trước quả thật giống như hai người.
Loại biến hóa này làm sâu trong lòng Hoàng Tĩnh hâm mộ.
Phương Tịch lại tập mãi thành thói quen:
- Đa tạ Độc Cô đạo hữu, tại hạ cũng thường xuyên lo lắng vì đạo hữu...
- Ai, trong Trai tổn thất rất nhiều, đều là lỗi của ta.