Phương Tịch thoải mái ôm eo đối phương, có thể cảm nhận được làn da mỏng manh đàn hồi.
- Chậc chậc... Mặc dù, công tử lần đầu đến đây nhưng chắc chắn không phải là lần đầu tiên đến một nơi như vậy, phải không?
Oanh Oanh nắm lấy bàn tay to của Phương Tịch, hờn dỗi nói một tiếng.
- Ha ha... Gặp nhau là duyên phận, cần gì phải để ý trước đó có quen nhau không chứ, đi thôi.
Phương Tịch ôm nữ nhân, nghênh ngang đi vào trong Huyền Diệu Lâu, quả nhiên hắn nhìn xung quanh một phen, trông rất mới lạ.