Hắn mở cửa sắt ra, tiến vào trong gian mật thất được đóng kín bốn phía.
Chỉ thấy trên vách tường của mật thất này đều dán bằng vàng bạc, mà ở trên bàn thờ vàng chính giữa đặt một bình ngọc.
Phương Tịch huyễn hóa ra một bàn tay pháp lực màu xanh cầm lấy bình ngọc từ từ mở ra.
Một giọt máu đỏ thẫm chảy ra.
Nó bị để ở chỗ này không biết qua bao nhiêu lâu, vẫn luôn giống như lúc mới tách ra khỏi cơ thể mẹ, đỏ sẫm ướt át.