Thiếu niên chậm rãi cười và muốn hợp làm một với hắn.
- Ta kiếp trước đã không phải ta... Ta là Phương Tiên chứ không phải người khác!
Phương Tiên thì thào một tiếng, hai ngón tay thành kiếm chém một chém.
Một đường kiếm quang giống như dải cầu vồng, giống như Du Long, chỉ một chém kia đã khiến ảo ảnh thiếu niên có điểm một nốt Chu Sa Chí giữa chân mày ầm ầm vỡ nát.
Phương Tiên tự nhiên buồn bã vô cớ và thở dài, cảm giác tâm thần tỉnh táo.