Dưới cây hoa đào.
- Phương huynh, ta thật sự hối hận...
Phong Mãn Lâu đã có dáng vẻ trung niên, bên thái dương điểm bạc. Hắn không chọn Đào Hoa Tửu trước kia thích nhất, mà dùng bát lớn chứa Xích Huyết Tửu. Sau khi hắn uống một ngụm mới buồn bực oán giận.
- Ngươi cần gì để ý những chuyện đó? Mộc Văn có thể phong cảnh nhất thời, cũng là do trước đây mạo hiểm mới có được. Ngươi lựa chọn yên ổn, ít nhất có kiều thê con thương ở bên cạnh, ung dung tự tại mấy năm, không thiệt...
Phương Tịch mặc một bộ áo bào xanh, vẻ mặt thản nhiên.