Đây là mấy pháp khí trên thân của Hắc Phong Tán Nhân, được hắn xem như trân bảo. Phương Tịch đương nhiên chướng mắt, nhưng cầm tới khen thưởng thuộc hạ thì cực tốt.
Thanh Phong đồng tử và Minh Nguyệt đồng tử nhận được, bàn tay đều run rẩy, thầm nghĩ:
“Bảo bối như thế, lão quan chủ năm đó chưa chắc đã có. Không ngờ chủ nhân lại dễ dàng ban thưởng cho chúng ta... Quả nhiên trong giới tu hành, quan trọng nhất vẫn là đi theo đúng người. Chỉ cần đi theo đúng người, cho dù là tọa kỵ linh sủng cũng có thể một người đắc đạo, gà chó lên trời!”
Phương Tịch không quan tâm trong lòng hai đồng tử này suy nghĩ thế nào. Bọn họ chẳng qua là hai người công cụ xử lý động phủ mà thôi.
Lúc nào tâm trạng hắn tốt, ban cho bọn họ một hai bộ đạo thư hoặc pháp khí, lại có thể khiến bọn họ vui mừng rất nhiều năm.