“Đông sư huynh, chúng ta không thể đi xuống nữa...” Lâm Vãn Vãn thở hồng hộc chạy đến trước mặt Đông Thắng Y, dùng sức kéo ống tay áo của hắn.
Đông Thắng Y lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn thẳng tắp đi xuống phía dưới.
Lúc này ánh mắt Đông Thắng Y trở nên mê ly, thần sắc mờ mịt, giống như nhập ma, chỉ biết đi thẳng về phía trước.
“Vãn Vãn, tránh ra!” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đông Tình Tuyết vang lên sau lưng Lâm Vãn Vãn.
Lâm Vãn Vãn vội vàng nghiêng người tránh ra.