Ngay lúc Trương Kỳ đang suy nghĩ lung tung, Lục Thánh xem xong tư liệu, ngẩng đầu nói: "Được rồi. Nếu không có việc gì thì ta đi trước.”
“Ừ ừ được.” Trương Kỳ vội vàng đứng lên nói, hơn nữa còn nhanh chóng bổ sung: "Ngươi phải khẩn trương hơn một chút, vì người nhận nhiệm vụ này bên phía Hiệp hội võ giả vẫn còn rất nhiều, đi chậm có thể sẽ không kịp.”
“Cảm ơn.” Lục Thánh gật đầu đáp, rồi cất kỹ tư liệu xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Lục Thánh rời đi, trong lòng Trương Kỳ không hiểu sao lại sinh ra cảm giác buồn bã mất mát. Nàng dường như cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Trương Kỳ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện mà hung hăng vỗ trán mình một cái.