Phía dưới yên tĩnh vài giây, Lục Thánh có chút không kiên nhẫn.
Chân mày hắn nhíu lại, một cỗ khí thế từ trên người hắn mãnh liệt bộc phát ra, giống như có gợn sóng vô hình nhanh chóng quét qua toàn trường.
“Như thế nào? Một người cũng không dám sao?” Lục Thánh quét mắt nhìn toàn trường, ánh mắt lạnh như bang hỏi. “Các ngươi đều là phế vật cả ư?”
Những lời này giống như một loại chất xúc tác, dưới đài bắt đầu náo động lên.
“Lục Thánh, ngươi quá cuồng rồi đó!” Một nam sinh cường tráng cắt đầu đinh, làn da màu đồng thau, trên người mang theo vài phần lưu manh từ chỗ ngồi đứng lên, trong mắt lộ ra lệ khí nói. “Ngươi nghĩ ngươi là ai?”