Đôi mắt thâm thúy đen nhánh của Lục Thánh rơi vào trên người Ngô Phàm, da đầu Ngô Phàm lập tức tê dại, lông tơ trên hai cánh tay đều đồng loạt dựng đứng, một cỗ cảm giác sởn gai ốc điên cuồng từ đáy lòng Ngô Phàm nhảy lên.
“Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?” Sắc mặt Ngô Phàm trắng bệch, cười rất miễn cưỡng, thân thể bất giác lui về phía sau.
Lục Thánh mặt không chút thay đổi, từ trên cao lẳng lặng nhìn xuống.
"Biết rõ một số việc không nên làm và có một số người không thể trêu chọc, nhưng lại cứng đầu đi làm. Ngươi nói xem có phải ngươi có bệnh hay không? Nếu ngươi không cần dùng não thì liền quyên góp cho người có nhu cầu đi!” Lục Thánh bình thản nói, khi nói đến chữ cuối cùng thì trên người hắn tràn đầy hung lệ.
Lục Thánh vươn tay ra, trực tiếp chộp vào đầu Ngô Phàm.