“Xem ra Võ Trạng Nguyên Đăng Long của chúng ta đã dậy rồi.” Trong phòng khách, nam nhân trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen nhìn thoáng qua cầu thang lầu hai, đặt chén trà trong tay xuống cười nói.
Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân có chút sửng sốt, ngay sau đó liền nhìn thấy bóng dáng Lục Thánh xuất hiện ở đầu cầu thang đang chậm rãi đi xuống.
Nam nhân trung niên mặc trang phục Tôn Trung Sơn dẫn đầu đứng lên, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Thánh từ trên lầu đi xuống.
Mặc dù từ trên tư liệu đã biết được rất nhiều, nhưng khi chân chính nhìn thấy chân thân của Lục Thánh thì hắn vẫn bị hung hăng chấn kinh một chút.
Lục Thánh từ trên cầu thang đi xuống có thân cao hơn một mét tám lăm, làn da trắng nõn, dáng người tuấn tú, tóc vẫn ướt sung do vừa mới tắm rửa xong, mặt hắn bình thản nhìn không ra một tia gợn sóng, lộ ra sự thành thục cùng ổn trọng mà thiếu niên trung học ít có.