"Hai ngày nữa ngươi mang theo cha mẹ ta trở về thành phố Bạch Hà, ta còn đi xử lý một ít chuyện. Các ngươi chờ ở thành phố Bạch Hà một thời gian chúng ta lại đi nhà ngươi." Lục Thánh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đông Tình Tuyết, giọng nói nhẹ nhàng, rồi lại kiên định nói ra: "Chuyện của chúng ta cũng nên quyết định tốt đi."
Đông Tình Tuyết gật đầu, trên mặt hiếm thấy lộ ra biểu tình ngượng ngùng.
Lục Thánh chưa từng thấy qua Đông Tình Tuyết lộ ra bộ dáng nữ nhi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn hắn không khỏi có chút thất thần, nhịn không được nhẹ nhàng kéo Đông Tình Tuyết cúi đầu hôn tới.
Đông Tình Tuyết thân thể khẽ run lên, nhưng nàng không chống cự, phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.
Cánh hoa rốt cuộc có bao nhiêu mềm mại chỉ có người hôn qua mới biết được.