Nói chuyện vài câu với kiếm khách canh giữ tầng cao nhất của Tàng Kinh Các, Lục Huyền vội vàng trở về động phủ.
“Gần ba tháng trôi qua, không biết tình hình của Phương Thốn Mộc bây giờ thế nào rồi.”
Hắn nhớ đến ba cây Phương Thốn Mộc có thể dẫn động không gian, sau khi vào động phủ, không thèm để ý đến vài cây Thụ Nương đang ríu ra ríu rít, trực tiếp đi đến khu vực trung tâm của Linh Điền.
“May quá, chỉ có một vài vết nứt không gian, chưa đến mức có thể trốn vào trong.”
Lục Huyền phóng thần thức ra, cẩn thận quan sát sự biến hóa của không gian xung quanh Phương Thốn Mộc, tìm ra vài vết nứt không gian như sợi chỉ trong suốt, kéo theo lực lượng không gian nhẹ nhàng độc nhất bên trong linh mộc, khiến cho các vết nứt không gian tiêu tán vô hình.