"Bách Lý huynh, có hứng thú đi thử một chút không? Dù không chọn được, cũng có thể đến Ly Dương cảnh tìm kiếm cơ duyên khác." Thanh niên khôi ngô kia lại thử dò xét một câu.
Bách Lý Kiếm Thanh không trả lời. Gã và Lục Huyền đã mấy chục năm không gặp, giờ phút này biết được thành tựu của đối phương, ở sâu trong nội tâm không khỏi có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã thức tỉnh lại.
"Sao ta lại có loại suy nghĩ này? Là khinh thường chính mình hay hoài nghi cách làm người của Lục đại ca? Dù lần này ta đi không phải vì muốn tiến vào cửa hàng của Lục đại ca thì nhiều năm như vậy không gặp mặt, nếu Lục đại ca biết ta bởi vì xấu hổ mà không dám đối mặt với hắn, khẳng định sẽ mắng ta đến chết."
"Gặp, nhất định phải gặp! Chẳng những phải gặp, còn phải ôm chặt bắp đùi của Lục đại ca!" Bách Lý Kiếm Thanh nheo mắt thành hai khe nhỏ.
"Đi, vậy thì cùng nhau đi Ly Dương cảnh nhìn xem." Gã đứng dậy cười nói.