"Không thành vấn đề!" Mộc đạo nhân sảng khoái nhận lời: "Lão phu chẳng những biết giám bảo, giám định... Bản lĩnh nhìn người cũng không kém, có thể thay Lục đạo hữu ngươi sàng lọc bớt kha khá kẻ không phù hợp đó."
Hai người quen biết đã nhiều năm, thường cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, lại cộng thêm tình huống của Mộc đạo nhân khá đặc thù, tiềm năng đột phá gần như đã hao hết, không còn lòng dạ tu hành nữa, khiến cho mỗi ngày lão đều có một đống thời gian rảnh rỗi, bởi vậy với lão, chút chuyện nhỏ Lục Huyền nhắn nhủ hoàn toàn không tính là gì cả.
Lục Huyền nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói đơn giản về yêu cầu của mình, cùng với phúc lợi sau khi tiến vào cửa hàng, cho đối phương nghe.
"Phúc lợi này... phong phú hơn rất nhiều so với những tu sĩ Trúc Cơ trong Hải Lâu thương hội bên kia. Ây da, ta thực sự phải hỏi lại một lần, không biết Lục đạo hữu ngươi cảm thấy lão phu như thế nào?" Trong mắt Mộc đạo nhân hiện lên một tia ngoài ý muốn, với thông tin vừa nhận được, coi như lão đã có thêm một loại đánh giá mới về gia sản của Lục Huyền rồi.
Hai người trao đổi vài câu, sau đó, lão vội vàng rời đi.