"Vãn bối Lục Huyền, bái kiến Thụ Mẫu tiền bối." Hắn kính cẩn ân cần thăm hỏi.
Cành cây của Huyền Cực Thụ Mẫu nhanh chóng lan tràn, nâng Lục Huyền lên.
"Tiểu hữu không cần khách khí như thế, lần này có thể đóng cửa thông đạo thuận lợi như vậy, ngươi là người có công rất lớn." Huyền Cực Thụ Mẫu dịu dàng nói, dường như thanh âm có thể xoa dịu hết thảy những thương tích của thân thể, thần hồn.
"Tiền bối quá khen, đây là việc vãn bối nên làm." Chí bảo thất phẩm hệ mộc sắp tới tay, tư thái của Lục Huyền trực tiếp hạ xuống rất thấp.
"Tiểu hữu chớ có khiêm tốn quá mức như vậy, mảnh Thanh Đế Trường Sinh Diệp này chính là món bảo vật thất phẩm hệ mộc lúc trước ta từng hứa hẹn cho tiểu hữu." Huyền Cực Thụ Mẫu thu hồi những cái cành dài nhìn như cánh tay, lại dùng linh khí màu xanh nhạt nâng một mảnh lá cây xanh biếc đưa đến trước người Lục Huyền.