"Đúng vậy, ta cũng có vài phần động tâm." Ngô Văn Kính cười khổ nói.
"Trong quá trình thăm dò, yêu thú và tà ma ở khu vực bên ngoài đã bị Vương gia quét gần như sạch sẽ rồi, đây chính là thời điểm có thể kiếm được nhiều tài nguyên nhất, cho nên khá nhiều tu sĩ muốn tiến vào trong đó tìm tòi đến cùng."
"Dù sao chăng nữa, ta cũng không có ý tưởng gì."
Lục Huyền đã nhìn ra, có vẻ như Ngô tu sĩ muốn mời mình cùng lão tiến vào khu vực bên ngoài của bí cảnh, nên đã dứt khoát tỏ rõ thái độ của mình.
"Ngay cả khi khu vực ngoại vi không có bóng dáng yêu thú tà ma, Ngô đạo hữu có tự tin sẽ giành được tài nguyên tu hành từ trong tay các tu sĩ khác hay không? Đạo hữu từng trải hơn ta nhiều, cần phải hiểu được, đôi khi đồng tộc còn đáng sợ hơn yêu thú tà ma."