Bốn người đáp xuống một sườn núi, chỉ trong nháy mắt, chiếc phi chu có hình dáng cự kiếm đã thu nhỏ lại vô số lần, bay vào trong tay áo của Kiếm Hoàn Chân.
“Mạc sư điệt, ngươi thu xếp một chỗ nghỉ ngơi cho Thẩm Diệp tiểu hữu trước đi.”
“Vâng!” Mạc Viễn Phong cực kỳ tinh ý, đã nhận ra Kiếm Hoàn Chân có lời muốn nói riêng với Lục Huyền bèn dẫn theo Thẩm Diệp rời đi trước.
Tất nhiên Thẩm Diệp cũng không dám có bất kỳ ý kiến gì khác, càng không vì Lục Huyền được Hoàn Chân Kiếm Chủ coi trọng mà sinh lòng bất mãn hoặc đố kỵ với hắn. Từ khi gặp lại Lục Huyền, Thẩm Diệp đã nhận rõ sự chênh lệch giữa hai người, mà bản thân gã cũng có thể thản nhiên tiếp nhận nó từ lâu rồi.
“Lục sư điệt, lần này ta thu ngươi vào Hoàn Chân Kiếm Phong là xuất phát từ tư tâm, nên phải có an bài thỏa đáng với kiếp sống tu hành của ngươi sau này. Hiện giờ ta có hai sự lựa chọn dành cho ngươi, một là bái ta làm sư tôn, ta sẽ truyền thụ tinh hoa kiếm đạo của ta cho ngươi. Hai là tiếp tục giữ nguyên bối phận sư thúc sư điệt như cũ, có điều ngươi sẽ thuộc về Hoàn Chân Kiếm Phong, Mạc sư điệt thân là Kiếm tử chân truyền của Kiếm Tông, cũng lựa chọn như thế. Với hiểu biết của ta với sư điệt, hẳn là lựa chọn thứ hai sẽ thích hợp với ngươi hơn.”