Mạc Viễn Phong dẫn Lục Huyền đi vào một toà cung điện hùng vĩ. Bên trong cung điện còn có động thiên khác, dù vô số tu sĩ và sinh linh đến từ chư thiên giới vực tụ tập cùng một chỗ vẫn không cảm thấy chật chội.
“Tu sĩ của mỗi thế lực đều có một không gian độc lập, không bị tu sĩ khác quấy rầy, cũng sẽ không bị người khác nhìn trộm. Lục sư đệ theo ta đi gặp mấy người Hoàn Chân sư thúc và Vạn sư đệ đi.” Giữa kẽ ngón tay Mạc Viễn Phong lập tức xuất hiện một tấm phù lục màu trắng nhạt, linh quang lóe lên, khoảng không bên trong cung điện nhanh chóng có thêm một vết nứt không gian, hai người lập tức bay vào trong đó.
Chờ sau khi hạ xuống đã tới một căn phòng yên tĩnh, xung quanh phòng ốc không có vách tường thực thể mà là bốn bức tường linh khí sáng tối bất định, đưa linh thức xuyên qua chỉ có thể trông thấy khung cảnh lờ mờ bên ngoài, những thứ khác đều không rõ, khó có thể phân biệt được cái gì. Trong tình cảnh như thế, tất nhiên là sẽ không bị người khác nhìn trộm bên trong.
“Lục Huyền bái kiến sư thúc.” Đầu tiên Lục Huyền kính cẩn thi lễ với Kiếm Hoàn Chân đang ngồi chính giữa, sau đó lại chào hỏi mấy người Vạn Trọng, Chu Sào phía sau ông ta.
“Lục sư điệt ngồi đi.” Kiếm Hoàn Chân cười nói.