“Mấy thứ dưa vẹo táo nứt này còn không đáng để ta ra tay.” Đương nhiên ngoài mặt thì nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại đang âm thầm trào phúng: “Ở dưới đài ăn linh quả uống linh nhưỡng, nhìn các thiên chi kiêu tử biểu diễn cho ta xem chẳng phải sung sướng hơn sao?”
Luận bàn bắt đầu, hai người Lục Huyền và Cát Phác không báo danh tham gia ngồi dưới đài, nhìn pháp khí và phù lục bay loạn, thần thông và bí thuật thi nhau nhảy múa trên mười cái đài cao, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
“Mùi vị linh quả Ly Dương Đạo Tông cung cấp cũng không tệ.” Lục Huyền ném một trái linh quả màu đỏ rực vào miệng, cảm nhận linh khí tinh thuần ẩn chứa bên trong nước quả bùng nổ tại khoang miệng, có phần vui vẻ, thấp giọng cảm khái một câu.
“Đúng thế, nhưng linh nhưỡng thì kém hơn loại Lục sư đệ ủ ra một chút.” Cát Phác bên cạnh trả lời.
Ly Dương Đạo Tông có chuẩn bị rất nhiều linh quả linh nhưỡng cho lần Vạn Linh đại hội này, dù phẩm giai linh quả không cao nhưng hơn ở chủng loại phong phú, để Lục Huyền có thể ăn uống no nê.