“Sư huynh xin hãy nén bi thương.” Lục Huyền thấp giọng nói.
“Đã hơn ba mươi năm, ta cũng quen rồi.” Cát Phác hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
“Lúc trước, Thiên Kiếm Tông từng có mười bảy đệ tử chân truyền, trong lúc yêu ma xâm nhập đã có hai người ngã xuống. Trong mười lăm người còn lại, bao gồm cả ta, thì có năm người đột phá đến cảnh giới Kết Đan, chín người còn cách Kết Đan chỉ một đường và Chủng sư đệ ngoài ý muốn ngã xuống.” Gã kể lại kỹ càng hiện trạng của các đệ tử chân truyền Thiên Kiếm Tông lúc trước cho Lục Huyền biết.
“Đúng rồi Cát sư huynh, đám linh thú hộ tông lúc trước cùng di chuyển với các sư huynh, giờ thế nào rồi?” Đột nhiên Lục Huyền lại nhớ tới Bạch Ngọc Kình Thiên Viên và Huyền Thiên Loan Điểu thường tới ăn chực linh quả của hắn, còn có lão long quy thích xem mấy bức vẽ phong nguyệt kia.
“Cái này ta cũng không rõ lắm. Chỉ thi thoảng mới nhìn thấy bọn chúng, hẳn là tất cả đều được Kiếm Tông nuôi dưỡng rất tốt.” Cát Phác trầm ngâm một lát mới trả lời.