Hai người tiến vào Lôi Hỏa Tinh Động, lại nhanh chóng xuyên qua tầng tầng lôi mang cực nhỏ trên bầu trời, một lát sau đã đi tới bên ngoài động phủ của Lục Huyền.
“Đến rồi.” Lục Huyền hạ xuống mặt đất, tâm niệm vừa động, Vạn Chướng Huyền Tinh Trận đã mở ra, tạo thành một lối đi vừa đủ cho hai người tiến vào.
“Sư đệ, linh khí trong động phủ này của ngươi cũng không kém nội môn Thiên Kiếm Tông khi trước là bao.” Cát Phác cảm nhận được linh khí tinh thuần nồng đậm xung quanh, không khỏi cảm khái một câu. Gã đi theo sau lưng Lục Huyền, xuyên qua tầng sương mù dày đặc, tinh tế cảm nhận thảo mộc linh khí tràn ra từ bên trong sương mù.
“Ở đây đang gieo trồng nhiều linh thực cao giai như thế, chẳng trách danh tiếng linh thực sư của sư đệ lại vang vọng toàn bộ Ly Dương cảnh này.” Gã thấp giọng nói, đột nhiên lại trông thấy rất nhiều linh thú với hình thái quái dị ùn ùn lao về phía hai người. Đôi đồng tử trong mắt gã lập tức theo bản năng trừng to lên, bên trong trào ra linh quang hai màu đen trắng.
“Cát sư huynh, đây đều là linh thú sư đệ nuôi dưỡng, chúng sẽ không đả thương người đâu.” Lục Huyền vỗ về đám linh thú rồi cười nói với Cát Phác.