Hai người khách khí một phen, Phùng Phi lấy ra một tấm lệnh bài đặc biệt của Ly Dương Đạo Tông để tỏ rõ thân phận, sau đó mới theo Lục Huyền tiến vào động phủ.
“Phùng đạo hữu, Ngọc Tẩy Linh Lộ này là loại linh nhưỡng do Lục mỗ tự tay ủ chế mà thành, danh tiếng cũng không tệ, mời đạo hữu nếm thử.” Lục Huyền bưng linh quả tới, lại rót đầy một chén Ngọc Tẩy Linh Lộ cho Phùng Phi.
“Thuần hậu thanh tịnh, dường như có thể gột rửa khí tức không sạch sẽ trong cơ thể. Đúng là linh dịch thơm ngon, Lục đạo hữu không hổ là linh nhưỡng đại sư nổi danh khắp Ly Dương cảnh.” Phùng Phi cẩn thận nhấp một ngụm linh dịch trong suốt như bạch ngọc, tinh tế thưởng thức một phen rồi bình luận.
“Phùng đạo hữu quá khen, chỉ là kỹ năng tầm thường, không đáng nhắc đến.” Lục Huyền cười đáp rồi thoáng cái đã chuyển chủ đề: “Không biết hôm nay Phùng đạo hữu tới động phủ của Lục mỗ là có chuyện gì cần chỉ giáo?”
“Không dám, ta tới đây cũng vì chuyện có liên quan đến mấy loại linh nhưỡng này. Chuyện là Ly Dương Đạo Tông chúng ta sắp tổ chức Vạn Linh đại hội, đến lúc ấy nhất định phải chuẩn bị lượng lớn linh quả linh nhưỡng để mở tiệc chiêu đãi nhóm sinh linh cường đại đến từ chư thiên giới vực. Linh quả còn dễ tìm nhưng linh nhưỡng thì không đơn giản như vậy.”