Hai người tới một gian phòng trang nhã, lão giả chào thiếu nữ thanh lệ đang ngồi ở chính giữa một câu rồi xin cáo lui, để lại một mình Lục Huyền.
Hà Vân Đồng tò mò nhìn Lục Huyền đang đứng một bên. Bởi vì Lục Huyền cùng tuổi với nàng, nên nàng có chút ấn tượng về hắn.
Nàng nhớ lại thời điểm Hà quản sự dẫn Lục Huyền đến gặp mình, muốn xin một tư cách nhận lấy linh chủng. Lúc ấy, Lục Huyền chỉ là tiểu tán tu Luyện Khí tầng hai bình thường không có gì kỳ lạ. Nếu không phải hắn có chút thiên phú trên phương diện bồi dưỡng linh thực, hẳn là cả hai người sẽ không có bất cứ mối liên hệ nào.
Vậy mà hiện giờ tu vi của Lục Huyền đã đột phá đến Luyện Khí tầng bốn, trở thành một tu sĩ Luyện Khí trung cấp, ngay cả thiên phú trên phương diện bồi dưỡng linh thực của hắn, cũng được bộc lộ rõ ra ngoài và ngày càng trở nên khủng bố. Hắn không chỉ liên tục trồng ra linh thực phẩm chất hoàn mỹ, còn chữa trị tốt cho những gốc linh thực bị bệnh mà hầu hết các Linh thực sư khác đều bó tay, thậm chí nàng còn nghe được cái tên này vang lên mấy lần trong hội nghị gia tộc.
"Ngươi là Lục Huyền đúng không?" Nàng nhìn thiếu niên với vẻ mặt thản nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.