“Chuyện là cứ cách trăm năm Ly Dương Đạo Tông sẽ tổ chức một lần Vạn Linh đại hội, đến lúc ấy sẽ có hàng nghìn hàng vạn sinh linh được mời tới tham dự, trong danh sách cũng có rất nhiều tu sĩ giống như Lục đạo hữu. Lần này, Diêu mỗ nhận lệnh của tông môn, đến đây chính thức mời Lục đạo hữu tới tham dự Vạn Linh đại hội do chúng ta tổ chức.” Diêu Thanh Nhạc trịnh trọng nói.
“Vạn Linh đại hội? Vô số sinh linh từ chư thiên vạn giới sẽ tới tham dự?” Trên mặt Lục Huyền lộ vẻ kinh ngạc: “Lục mỗ chỉ là một tán tu, có tài đức gì lại có được tư cách tới tham dự buổi thịnh hội này?”
“Lục đạo hữu khiêm tốn rồi, chỉ tính riêng thân phận khách khanh Hải Lâu thương hội của đạo hữu đã có thể trực tiếp tiến vào Ly Dương Đạo Tông chúng ta, huống chi đạo hữu còn có tạo nghệ cực kỳ tinh xảo trên phương diện linh thực, nếu không tham gia Vạn Linh đại hội, đó mới là tổn thất của Đạo Tông.” Diêu Thanh Nhạc ôn hòa nói.
Trong lòng Lục Huyền rất thoải mái, chắp tay đáp: “Đó cũng là vinh hạnh của Lục mỗ, nhưng xin Diêu đạo hữu cho ta biết thêm một vài tin tức có liên quan đến Vạn Linh đại hội.”
Diêu Thanh Nhạc nghe vậy thì gật đầu nói: “Bởi vì những sinh linh được mời đến tham dự vốn xuất phát từ chư thiên vạn giới, hơn nữa lại có rất nhiều người hoặc do bế quan khổ tu hoặc đang đi du lịch bên ngoài, khó lòng tới Đạo Tông từ sớm được vậy nên, thời gian tổ chức Vạn Linh đại hội sẽ là một năm rưỡi sau.”