“So với lần trước, tuy vẫn chưa đạt tới trình độ đột phá gông cùm xiềng xích huyết mạch nhưng rõ ràng là đã tăng lên không ít.” Hai mắt Lục Huyền đảo qua đám linh thú đang hùng hục cắn nuốt linh thảo, khẽ lẩm bẩm nói.
Đối với mấy con linh thú phẩm giai thấp, hiệu quả của Vạn Tượng Thảo trở nên rõ ràng hơn hẳn, đồng tử của Đạp Vân Linh Miêu càng thêm xanh biếc, phảng phất như một hồ nước sâu không thấy đáy, không ngừng tản ra lục quang sâu thẳm, tận hiển đặc tính thần dị của mình.
Hình thể của Nham Giáp Quy cũng lớn hơn trước không ít, nhìn như một ngọn núi nhỏ, trên cái mai rùa nặng nề có những đường hoa văn nhàn nhạt màu xám đen, càng gia tăng thêm cảm giác dữ tợn.
“Hử? Cái bụng của ngươi lại lớn hơn à?” Lục Huyền nhìn cái bụng càng ngày càng tròn vo của chim mập, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Không có đâu, giờ ta có thể bay rất nhanh đấy.” Chim mập nhanh chóng truyền tới một ý niệm, sau đó vội vàng dang đôi cánh màu xanh nhạt của mình ra, trực tiếp bay xuyên qua động phủ giống như một tia sáng màu xanh.