Đến đây, gã cũng chịu nhận lấy Ám Minh Ngư rồi: “Đa tạ Lục đạo hữu, vậy Thạch mỗ cũng mong lây dính một chút phúc duyên của Lục đạo hữu, cầm con Ám Minh Ngư này làm một bữa thật ngon. Vừa hay có thể dùng chung với bình linh nhưỡng lúc trước đạo hữu tặng cho.”
Lục Huyền dễ dàng đưa tặng một con linh ngư tứ phẩm như thế làm gã nảy sinh ấn tượng khá tốt với hắn.
“Thạch đạo hữu, cáo từ, sau này còn gặp lại.” Lục Huyền chắp tay, lại lập tức điều khiển kiếm quang màu trắng bạc, nhanh chóng bay vào hư không vô tận.
Thạch Tử Thần dõi mắt nhìn theo tới khi bóng dáng Lục Huyền hoàn toàn biến mất mới tiếp tục ngồi xuống chỗ cũ, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái phao câu đang trôi nổi bên trong Chân Hà.
Chẳng mấy chốc gã lại thu hồi Ô Diệu Linh Can, dùng vẻ mặt tự nhiên đi tới vị trí trước đó Lục Huyền từng ngồi câu cá.