Tuy những gì Thạch Tử Thần nói chỉ là một chút thường thức cơ bản khi thả câu tại Thiên Bảo Chân Hà, cũng không liên quan đến tin tức cụ thể về chuyện câu bảo vật, nhưng với người mới đến nơi này như hắn, đây đã là sự trợ giúp rất lớn, có thể giúp hắn tránh được khá nhiều sai lầm rồi.
“Lại nói, nếu ta có thể bồi dưỡng ra loại linh trúc cao giai rồi rèn thành cần câu thượng đẳng, sau đó mang đến Thiên Bảo Chân Hà, bán cho những tay câu cá lão luyện này, đoán chừng sẽ bán được với cái giá trên trời.” Lục Huyền thầm nghĩ.
“Việc câu bảo vật nói thì đơn giản nhưng bên trong lại ẩn chứa rất nhiều thủ đoạn đặc thù, nếu Lục đạo hữu thấy hứng thú, cũng có thể đi thăm dò một phen.” Tu sĩ trung niên thản nhiên nói tiếp.
“Không dối gạt Thạch đạo hữu, phương thức nhận được bảo vật thú vị như thế khiến Lục mỗ cũng muốn thử một phen.” Lục Huyền lộ vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
“Dù sao thì so với chuyện thăm dò bí cảnh, đứng ở Thiên Bảo Chân Hà câu bảo vật vẫn an toàn hơn một chút. Chỉ có một vấn đề là để câu được bảo vật, người đi câu sẽ phải suy tính rất nhiều, chỉ cần trong quá trình xuất hiện một điểm nào đó không thỏa đáng là sẽ rất khó câu được thứ gì. Mấy chục năm không câu được một món bảo vật khiến mình vừa lòng cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng phải nhớ là không nên trầm mê vào trong đó rồi bỏ bê tu hành.”