“Lục mỗ nghe danh Thiên Bảo Chân Hà đã lâu, đây là lần đầu tới đây nhưng cũng muốn thử câu bảo vật ở bên trong Chân Hà, liệu Thạch đạo hữu có thể chỉ điểm một chút hay không?” Lục Huyền tỏ vẻ khiêm tốn, bày ra bộ dáng vô cùng hiếu học.
“Được, vừa hay Thạch mỗ cũng muốn nghỉ ngơi, có thể tâm sự cùng Lục đạo hữu một lát.” Thạch Tử Thần thấy thái độ của Lục Huyền khá khiêm tốn nên rất hài lòng, linh lực bắt đầu khởi động, nhanh chóng thu cây cần câu màu đen nhánh kia lại, dây câu như có linh tính, đã ngay ngắn quấn trên đỉnh cần câu.
“Trong Thiên Bảo Chân Hà có đủ các loại bảo vật kỳ dị, nhưng nước sông khá là đặc biệt nên không thể tiến vào bên trong tìm kiếm, chỉ có thể dùng các loại thủ đoạn câu bảo vật lên. Vấn đề là trong quá trình câu kéo này cũng có vài điểm cần lưu ý.”
Nhắc tới chuyện khiến mình hứng thú, Thạch Tử Thần như được mở máy hát, bắt đầu thao thao bất tuyệt không ngừng.
“Nếu muốn câu được bảo vật quý hiếm từ bên trong Thiên Bảo Chân Hà, có rất nhiều điểm cần chú ý, ví dụ như địa điểm và thời cơ thả câu, cùng với lưỡi câu, mồi câu, còn có cả nhục thân, thần hồn của tu sĩ vân vân...”