Dưới đáy một tòa cung điện bỏ hoang đang xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt. Hai gã tu sĩ Kết Đan viên mãn liếc mắt nhìn nhau, trước mặt một người xuất hiện hơn mười tấm kiếm phù u tối, hàng ngàn hàng vạn kiếm khí bắn ra, mang theo âm khí vô tận, cuốn về phía một tu sĩ Nguyên Anh đang đứng cách đó hơn mười trượng.
Một người khác lại phun một ngụm tinh huyết lên một thanh đoạn nhận màu đỏ như máu, đoạn nhận tuôn ra huyết quang nồng đậm, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy tâm thần hoảng hốt.
“Bọ ngựa đấu xe.” Tu sĩ Nguyên Anh là một thanh niên tướng mạo tuấn lãng, hai mắt sâu thẳm như ngôi sao chói sáng trên cao, dù đã nhìn thấy toàn bộ hành động của hai đối thủ nhưng trên mặt gã vẫn không hề đổi sắc.
Sau đó, một thanh phi kiếm băng sương thuần trắng nhanh như chớp bắn ra, trong tiếng rồng ngâm vang vọng, nó lập tức hóa thành một con Giao Long màu trắng như tuyết dài tới mười trượng. Thân thể Giao Long tràn ngập hàn khí, những nơi nó đi qua đều bị đông lạnh thành tầng băng dày đặc.
Đồng thời một luồng hỏa diễm màu tím sậm cũng từ trong miệng thanh niên nọ phun ra, ngọn lửa lẳng lặng thiêu đốt, rõ ràng không cảm nhận được một chút nóng bỏng nào, nhưng hình ảnh ánh lên trong mắt hai tu sĩ Kết Đan kia lại như quỷ đòi mạng.