“Quách đạo hữu, chỗ ta có một bình linh nhưỡng tên là Lục Ngưng Lộ, do Lục mỗ tự tay ủ chế, sau khi sử dụng có hiệu quả trị liệu không tệ với các loại thương thế.” Lục Huyền vừa ngồi xuống đã lấy ra một bình linh dịch màu xanh biếc từ trong túi trữ vật, đưa tới trước mặt Quách Bỉnh Thu.
“Lục đạo hữu có lòng rồi, Quách mỗ vô cùng cảm kích.” Quách Bỉnh Thu vội vàng lên tiếng nói, sau đó dùng linh thức thử dò xét bình linh dịch trên tay Lục Huyền, rất nhanh, đã cảm nhận được linh khí tinh thuần nồng đậm bên trong Lục Ngưng Lộ khiến gã lại càng thêm cảm kích.
Sau khi gã bị trọng thương, không tới một nửa nhân số trong nhóm tu sĩ quen biết từ lâu, chịu đến đây thăm hỏi gã, nếu có người hảo tâm đi qua thăm hỏi cũng không một ai có thể mang theo loại bảo vật chữa thương thượng đẳng như Lục Huyền này.
“Quách đạo hữu khách khí rồi, đây là việc Lục mỗ nên làm.” Lục Huyền chắp tay, sau đó lại nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Ngày sau đạo hữu dự tính thế nào?”