Mọi người đều bình tĩnh nhìn theo bóng dáng Lục Huyền tiến vào bên trong vòng bảo hộ linh khí, trong lòng cũng không quá để ý đến. Chỉ đơn giản là vừa rồi đệ tử chân truyền của đại tông lẫn Nguyên Anh Chân Quân đều bó tay không tìm ra biện pháp chữa trị đám linh thú dị biến này, nhiều nhất cũng chỉ có thể chạm tới một chút manh mối không đáng kể, thì đoán chừng Lục Huyền cũng khó thoát khỏi kết cục tương tự.
Dưới những ánh mắt chăm chú nhìn xuống, Lục Huyền giả vờ kiểm tra qua loa cho đám linh thú dị biến đang bị vây khốn, sau đó lấy một trái linh quả từ bên trong túi trữ vật ra, cưỡng ép nhét vào miệng linh thú.
“Lục đạo hữu đang làm gì thế?” Tần Sơn không nhịn được nên tò mò hỏi.
“Có lẽ hắn định dùng linh quả để kéo gần khoảng cách với linh thú? Hạ thấp phòng bị của chúng chăng?” Thanh Mộc Tinh Chủ nhẹ giọng suy đoán.
“Với linh thú ở trạng thái bình thường, phương pháp này cũng không có bao nhiêu hiệu quả, huống chi là lúc chúng đã đánh mất lý trí thế này? Rõ ràng là vẽ vời cho thêm chuyện.” Bách Thú lão nhân khẽ cười, nét mặt có vài phần khinh bỉ.