Lục Huyền đứng một bên, nghe được câu này trên mặt lập tức xuất hiện ý cười nhỏ bé đến mức khó có thể phát hiện ra.
“Từ nãy đến giờ, ta chỉ chờ duy nhất một câu nói này thôi đó. Có cơ hội để vặt lông dê tốt như vậy, tất nhiên là không thể bỏ qua rồi.” Trong lòng hắn thầm cảm khái.
“Tại hạ bất tài, lần này phụng mệnh sư môn mang theo Thanh Thú Cổ Kính từ môn phái tới chiếu rọi đám linh thú dị biến này, thử xem có thể phát hiện ra điều bất thường hay không.” Tần Sơn lớn tiếng nói xong, một tấm cổ kính kỳ dị đã lặng lẽ xuất hiện ngay trước mặt gã. Phần rìa của cổ kính có khắc rất nhiều đường vân hình thú, có bóng thú màu xanh nhạt thi thoảng lại nhảy ra từ mặt kính, sau đó lặng im tiêu tán.
Tần Sơn đi tới trước mặt một con linh thú ngũ phẩm, cổ kính nhoáng lên một cái. Thanh ảnh hiện lên, bên trong cổ kính có một luồng thanh khí chậm rãi sinh ra.
“Dị bảo này tên là Thanh Thú Cổ Kính, có giá trị cực cao trong Vạn Thú Tông, vượt xa pháp bảo cấp thấp bình thường.”