Khói xanh sau lưng độc trùng đã ngưng kết thành một tấm lưới độc, bao trùm lên phần đứt gãy trên cánh tay Diệp Huyền Ngân.
Ban đầu hai loại kịch độc này vẫn ngang cơ nhau, nhưng chẳng mấy chốc khói xanh lại dần dần rơi vào thế yếu, dần dần nhạt đi, đồng thời đám mầm thịt đã tiến vào bên trong cơ thể độc trùng lại nhanh chóng bành trướng, khuếch tán.
Lục Huyền vẫn luôn cẩn thận chú ý đến trạng thái của Bách Độc Phệ Tâm Trùng, cảm thấy đã tới lúc bèn dùng linh thức kéo độc trùng thần trí đã mơ hồ ra ngoài. Ngay khi Bách Độc Phệ Tâm Trùng bị kéo ra, một viên Địch Trần Đan tứ phẩm lập tức bay vào bụng nó.
Tâm thần Lục Huyền đảo qua, sau khi xác nhận mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát mới quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền Ngân.
“Diệp đạo hữu, giờ tình trạng của ngươi thế nào.”