Đến đây, Lăng Cổ đưa mắt nhìn quanh bốn phía, đến khi không cảm nhận được tình huống dị thường gì, đang lúc nó muốn dọn dẹp một phen, đột nhiên khựng lại, trên mặt xuất hiện một nụ cười độc nhất vô nhị giống hệt Lục Huyền. Lôi quang trào ra, thân hình Lục Huyền hiển lộ.
“Ta vừa tới Phong Uyên Tinh Động đã trông thấy hóa thân đang chiến đấu với tà tu rồi.” Hắn khẽ cười một tiếng, để mặc cho hóa thân dọn dẹp sạch sẽ thần hồn, chân cụt tay đứt của hai gã tu sĩ Kết Đan kia.
“Đúng là không phụ lòng ta tỉ mỉ dạy dỗ khi trước, ngươi còn biết những thứ này là thuốc bổ thượng đẳng với đám linh thực tà dị kia sao?” Lục Huyền thấy hóa thân làm như vậy, trong lòng không nhịn được mà vui sướng cảm thán một câu.
Xử lý xong, hắn cùng hóa thân và Nhục Linh Thần nhanh chóng trở lại động phủ.
“Sao lại ra ngoài chiến đấu kịch liệt với tu sĩ khác thế? Không thể cẩn thận giống như bản thể ta sao?” Hắn hỏi hóa thân Lăng Cổ.