“Đúng rồi Lục đạo hữu, lần này ta không tới uống chùa linh nhưỡng của ngươi đâu, ta còn mang tới cho ngươi một món bảo bối tốt đấy.” Mộc đạo nhân nói với vẻ mặt thần bí.
“Ồ? Mộc đạo hữu mau lấy ra đi, đừng úp úp mở mở nữa.” Lục Huyền thúc giục.
“Linh nhưỡng ngũ phẩm đặc biệt, Hòa Quang Trần.” Trong lòng bàn tay lão giả chợt xuất hiện một nắm cát vàng. Cát vàng lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, lập lòe lấp lánh, tựa như đang hấp thu ánh sáng xung quanh.
“Có thể hấp thu ánh sáng trong khu vực nhất định ở xung quanh để dung nhập vào chính mình, rất thích hợp với những loại linh thực hiếm thấy yêu thích quang minh. Sau khi Lục đạo hữu ủy thác thương hội hỗ trợ sưu tầm thứ này, chúng ta đã thu thập được mấy phần Hòa Quang Trần trong bảo khố của tổng bộ và các phân lâu khác. Nhưng cũng không có nhiều, cộng lại không tới chín cân.” Lão giả vừa cười vừa nói.
“Vậy là đủ rồi, Lục mỗ chỉ cần để bồi dưỡng một gốc linh thực quý hiếm mới có được, chỗ Hòa Quang Trần này đã đủ dùng rồi.” Lục Huyền vội nói.