“Lại có thêm một môn thần thông, phải dành thêm chút thời gian để tu hành nó mới được.” Vậy là Lục Huyền lại rơi vào một loại phiền não mà hạnh phúc nữa rồi.
“Còn hai lá Thanh Tịnh Lưu Ly Trà, sau khi sử dụng chúng ngộ tính của ta có thể duy trì ở tiêu chuẩn cao trong một khoảng thời gian khá dài. Ngoài ra còn phải ủy thác cho Hải Lâu thương hội, nhờ bọn họ giúp ta thu thập thêm một ít linh chủng hoặc cây non Thanh Tịnh Lưu Ly Trà nữa.” Hắn thầm cảm khái một câu, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã gia nhập vào thương hội.
Từ khi trở thành khách khanh của thương hội cho tới nay, không biết hắn đã nhận được bao nhiêu linh chủng, linh nhưỡng, linh tuyền và các loại tài nguyên khác từ đó rồi.
“Còn gốc Phi Lôi Chi lục phẩm này, ta có thể dùng nó làm nguyên liệu phụ trợ mình tu luyện thần thông lôi độn, hơn nữa bản thân nó cũng sở hữu hiệu quả khắc chế rất mạnh với tà ma, có thể giữ lại tự mình dùng.”
Hắn vẫn đang tu hành Thần Tiêu Chân Pháp, thần thông cấp thấp Ngũ Lôi Chính Pháp và một ít bí thuật thuộc tính Lôi trong Ngự Lôi Thiên, bởi vậy Phi Lôi Chi này có rất nhiều lợi ích với hắn.