Bị Lục Huyền trêu chọc như thế, vẻ mặt lão giả vẫn rất tự nhiên, không có bất kỳ thay đổi nào.
“Không còn cách nào khác, đều bị thế đạo này ép buộc mà thôi. Ta cũng muốn mỗi ngày đều nhàn nhã đi sưu tầm các loại bảo vật nhưng thực lực lại không cho phép. Đám tà ma ngày càng càn rỡ, dù ta vẫn luôn ở bên trong Trích Tinh Lâu cũng không thể yên tâm được. Bởi vậy mới quyết định bế quan mấy năm, rèn luyện môn thần thông do gia tộc truyền thụ, khiến cho thực lực của mình tăng lên một chút, tránh để sau này khi đụng độ với tà ma, bản thân lại không có lấy một chút sức lực nào đánh trả.” Mộc đạo nhân giải thích với Lục Huyền.
“Xem ra tiến triển cũng không tệ, về sau còn phải nhờ đạo hữu chiếu cố nhiều hơn rồi.” Lục Huyền cảm nhận được khí tức cường đại trong cơ thể ông ta bèn nói với giọng điệu cực kỳ khách khí.
“Không dám không dám, chỉ tăng lên được một chút tu vi thôi. Có điều Lục đạo hữu cũng không cần lo lắng quá, với tạo nghệ linh thực của ngươi, thương hội sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ ngươi, không để ngươi phải rơi vào hiểm cảnh đâu.” Mộc đạo nhân trầm giọng nói.
“Chuyện đó không phải thứ Lục mỗ có khả năng kiểm soát được. Việc Lục mỗ có thể làm chính là ở yên trong động phủ, bồi dưỡng linh thực thật tốt, nếu thật sự có tà ma vượt qua hai tầng lá chắn là Thiên Tinh Động và thương hội, tìm tới tận cửa động phủ của Lục mỗ thì cũng chỉ có thể dựa vào chút thực lực nhỏ bé với một ít bảo vật không đáng kể trong tay mình, đi liều chết vật lộn với chúng mà thôi.” Nét mặt Lục Huyền có vài phần bất đắc dĩ, như thể hắn đang nghĩ đến kết cục sau khi mình đụng phải tà ma, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng.