“Không còn cách nào khác, có quầng sáng ở đây ta có thể muốn làm gì thì làm mà.” Lục Huyền híp mắt cười nói.
Tu sĩ được mời đều không rảnh, nhưng Văn Càn vẫn luôn trông nom cửa hàng ở Trích Tinh Lâu đột nhiên lại tìm đến.
“Tiền bối, hai ngày trước vãn bối đã thu được mấy hạt linh chủng cao giai, mời tiền bối xem qua.” Văn Càn kiềm chế nỗi hưng phấn trong lòng, kính cẩn nói với Lục Huyền. Trong tay gã đang cầm ba hạt linh chủng màu lửa đỏ. Dường như bên trong linh chủng đang có một chút hỏa tinh đỏ đậm hơi lập lòe tỏa sáng, khiến cho những đường vân hỏa diễm trên bề mặt linh chủng không ngừng áp sát vào hỏa tinh.
“Ồ? Ngươi đã thu được những thứ này như thế nào?” Lục Huyền nhìn mấy hạt linh chủng trong tay gã, trên mặt lập tức nở một nụ cười.
“Vãn bối thăm dò được có một vị Kết Đan Chân Nhân đang bán mấy hạt linh chủng này ở Trích Tinh Lâu. Sau khi hỏi thăm mới biết, đối phương vốn xuất thân từ một gia tộc tu tiên, nhiều thế hệ đều sống dựa vào việc đào tạo linh thực, đáng tiếc là gia tộc ngày càng lụn bại nên không thể không rao bán một số bảo vật dùng để duy trì chuyện tu hành cho mình, trong những thứ đối phương mang bán có cả ba hạt linh chủng Xích Diễm Lý ngũ phẩm này. Ta đã cẩn thận xác nhận qua chủng loại và sinh cơ bên trong linh chủng rồi, sau khi thấy không có vấn đề đã tự mình đặt mua.” Văn Càn giải thích cặn kẽ cho Lục Huyền nghe.