“Lục đạo hữu, hội đấu giá lần này đã khiến tại hạ được mở rộng tầm mắt rồi. Đạo hữu bồi dưỡng ra nhiều linh thực quý hiếm như vậy thì cũng thôi đi, thế nhưng ngươi còn lặng lẽ thu hoạch được nhiều bảo vật hiếm thấy như vậy từ bao giờ chứ?” Ngọc Lâm tán nhân đi rồi, Tề Vô Hành tiến vào nhã thất, cất giọng nửa là vui đùa nửa là tìm tòi nghiên cứu.
“Tề đạo hữu đừng đùa, chút bảo vật ấy hoàn toàn không đáng kể gì khi so với một vị Tinh Sứ cao quý của Thiên Tinh Động như đạo hữu. Huống chi, cái khác Lục mỗ không nói, chứ chút tạo nghệ trên linh thực nhất đạo của ta vẫn đáng giá không ít linh thạch, mà thi thoảng ta cũng sẽ ra ngoài thăm dò bí cảnh, nhờ đó đã tích góp được vài món bảo vật trong tay.”
“Chỉ có điều lần này, ta đã mang tất cả chúng ra đây đấu giá rồi, muốn tranh thủ đổi thêm một ít linh thạch để mua linh đan linh dược tăng cao tu vi cho mình.” Lục Huyền cười ha ha, sau đó khéo léo đưa ra một lời giải thích, trực tiếp vòng qua chủ đề này.
“Lục đạo hữu, hạt sen Thuần Dương Kim Liên kia của ngươi đúng là quá hiếm thấy, đáng tiếc … đến cuối cùng lại để cho Trương đạo hữu mua được. Sau này, nếu đạo hữu lại bồi dưỡng ra nó, nhất định phải để lại cho Tề mỗ một hạt đấy, đảm bảo giá cả sẽ không để ngươi phải thất vọng.”
Sau khi Tề Vô Hành lấy bảo vật đi còn không quên nhắc nhở Lục Huyền một câu.