Vừa nghe Thẩm Diệp gọi khách khanh Lục Huyền của Hải Lâu thương hội là sư đệ, Khổng Uẩn không khỏi giật mình. Bởi trong ấn tượng của gã, dù Thẩm Diệp có bản lĩnh kiếm đạo không tệ nhưng đối phương cũng chỉ là một tán tu xuất thân bình thường, không ngờ người này lại che giấu bối cảnh thâm hậu như vậy.
Có vẻ như Thẩm Diệp đã nhận ra nỗi nghi hoặc trong lòng thanh niên bèn chủ động lên tiếng giải thích: “Khổng đạo hữu đừng nghĩ nhiều như vậy, ta và Lục sư đệ trước kia từng tu hành cùng nhau trong một tông môn tại Đông Hoang, sư đệ nể tình xưa, mới đặc biệt bảo ta giữ lại cách xưng hô lúc trước, không thay đổi mà thôi.”
“Thì ra là thế.” Khổng Uẩn lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Lục Huyền ở một bên vẫn giữ nụ cười như cũ, chắp tay thi lễ nói: “Tại hạ Lục Huyền, gặp qua Khổng đạo hữu. Ta và Thẩm sư huynh kết giao nhiều năm, tâm đầu ý hợp, tình như thủ túc, sau này còn phải làm phiền Khổng đạo hữu chiếu cố nhiều hơn.”
“Lục đạo hữu khách khí rồi, một thân công phu kiếm đạo của Thẩm đạo hữu đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh, hẳn là đạo hữu chiếu cố ta mới đúng.” Thanh niên kia vội vàng lên tiếng đáp, trong giọng điệu có mấy phần cung kính.