Tâm niệm của Lục Huyền khẽ động, vài con yêu thú chất chồng thành một tòa núi nhỏ lập tức xuất hiện trước mặt Nhục Linh Thần.
Quả cầu thịt cảm nhận được đống huyết nhục tươi mới trước mặt mình, đám da lông toàn thân vốn đã phiếm hồng lại chậm rãi giương lên. Toàn bộ huyết nhục trên không trung lập tức hóa thành sương máu bay đầy trời, lại ngưng kết thành từng dòng huyết hà, dũng mãnh tràn vào vô số cái miệng quái dị của nó.
“Xoạt!” Nhục Linh Thần như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, lập tức há miệng nuốt sạch huyết hà.
“Không đủ! Không đủ!” Thân thể tròn vo của nó như một cái động không đáy, huyết hà cuồn cuộn không ngừng tràn vào nhưng dường như chẳng thể mang đến một chút ảnh hưởng gì với nó.
“Nhìn điệu bộ này, hẳn là huyết nhục trong tay ta không thể thỏa mãn được con tà ma này rồi.” Lục Huyền nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn về phía hóa thân Lăng Cổ.