“Hóa ra là Trịnh đạo hữu.” Lục Huyền mỉm cười đi ra nghênh đón.
Tu sĩ Kết Đan này chính là hộ vệ của Thiên Tinh Động. Còn nhớ lần trước, Lục Huyền từng đi tố cáo với Tề Vô Hành rằng xung quanh động phủ của hắn có quá nhiều tu sĩ ngoại lai, không đủ an toàn. Từ sau ngày đó, bốn phía xung quanh động phủ của hắn đã trở thành khu vực được tuần tra trọng điểm.
“Gần đây động phủ của Lục đạo hữu có được yên ổn hay không?” Tu sĩ mặc khôi giáp vừa đi vào trong sân vừa hỏi thăm Lục Huyền.
“Không phát hiện kẻ nào rình rập quanh đây nữa. Lục mỗ có thể đặt toàn bộ tâm tư lên chuyện bồi dưỡng linh thực như vậy, cũng phải cảm tạ công lao to lớn của Trịnh đạo hữu. Nào! Để ta kính Trịnh đạo hữu một chén!” Lục Huyền đứng dậy, bưng chén rượu lên, đi tới trước mặt tu sĩ mặc khôi giáp.
“Lục đạo hữu quá lời rồi! Đây là thành quả của tất cả nhóm đồng nghiệp hộ vệ trong Thiên Tinh Động chúng ta cùng nhau cố gắng.” Tu sĩ mặc khôi giáp khiêm tốn đáp.