“Ngươi có tấm lòng như vậy là tốt rồi.”
Lục Huyền mỉm cười nói.
Lý do hắn đối đãi người bên cạnh như thế này, thật sự là vì bảo vật quá nhiều rồi.
Có thể dùng một phần nhỏ trong đó, giúp đỡ người thân thiết phá cảnh giới, giải quyết khó khăn, đối với hắn mà nói là một chuyện cực kỳ thỏa mãn, còn hồi báo hay không thì chẳng quan trọng lắm.
Chỉ là tu sĩ thường xem trọng nhân quả, từng chịu ân huệ của hắn, thường sẽ mang đến cho hắn linh chủng trân quý hoặc bảo vật tương ứng.