"Quan trọng hơn, còn có tồn tại càng nghịch thiên như Lục sư đệ ngươi nữa." Cát Phác cười nói, đôi song đồng với hai màu đen trắng cứ một mực nhìn chằm chằm vào Lục Huyền.
"Có liên quan gì đến sư đệ ta?" Lục Huyền không khỏi sững sờ hỏi lại.
"Tại sao lại không?" Cát Phác lập tức hỏi ngược lại: "Hỏa sư đệ không so sánh được với chúng ta cũng chẳng sao, nhưng lúc ở trong Thiên Kiếm Tông, Lục sư đệ vẫn chỉ là một đệ tử nội môn tinh thông linh thực, vậy mà hiện tại ngươi đã có cảnh giới tu vi Kết Đan hậu kỳ rồi, chênh lệch với Hỏa sư đệ giống như rãnh trời. Thiên chi kiêu tử đã từng được chúng nhân chú mục làm sao có thể tiếp nhận được loại chuyện này? Không nổi tâm ma cũng xem như tâm chí kiên định lắm rồi."
Nói đến phần sau, giọng điệu của Cát Phác lại bất tri bất giác được đề cao hơn, có thể nhìn ra dù nói đến Hoả Lân Nhi nhưng gã cũng trực tiếp đặt bản thân mình vào mà chia sẻ cảm nhận.
"May mắn may mắn mà thôi, ta chỉ đặt tất cả tâm tư của mình vào linh thực, sau đó dựa vào vô số chỗ tốt do nó mang cho ta mà may mắn có được tu vi ngày hôm nay." Lục Huyền nửa thật nửa giả nói.